AYUTTHAYA – DI SẢN KIẾN TRÚC QUA LĂNG KÍNH THỜI GIAN

Muốn hình dung một vương triều đã lụi tàn, bên cạnh từng trang sử hãy đặt tay lên một bức tường gạch cũ; đôi khi chính nó sẽ kể nhiều hơn bất cứ lời chú giải nào. Ở Ayutthaya, những bức tường đỏ au dưới nắng và mát rượi dưới tay nhắc về kinh đô lập năm 1350, nơi ba con sông quấn nhau làm bến cảng, đón đủ hàng hóa, tín ngưỡng và tham vọng từ Trung Hoa, Ba Tư, Ấn Độ, Nhật Bản, Bồ Đào Nha. Mỗi con thuyền cập bến đều để lại dấu ấn riêng, có thể là trên mái ngói, trên phù điêu, hay trên những Prang vút thẳng kiểu dáng Khmer, trên Chedi chuông tròn gợi nhớ Sri Lanka, và trên đường mái cong họa tiết lá cuộn phảng phất Viễn Đông xen lẫn Ba Tư. Tất cả cùng chung một nhịp đập.

 

 

Bên cạnh sự giao thoa đó là yếu tố bản địa. Đất phù sa sông Chao Phraya giàu sét đỏ; nung lên nghìn độ, tạo nên những viên gạch giữ hơi ẩm, ngày thì hấp nắng, đêm thì nhả mát. Hồ đất trộn cát và tro trấu làm chất kết dính vừa rẻ, vừa “thở” theo mùa, nghĩa là giãn khi nóng, co lại khi lạnh, giúp hạn chế nứt vỡ. Tường dày, nặng, giúp công trình đứng vững trước thiên tai và cả sự tàn phá của chiến tranh. Mái ngói nhỏ khít thể hiện sự tính toán khéo léo của con người trước thiên tai, giúp hạn chế gió bão cuốn bay. Người Ayutthaya dường như đã biết cách lắng nghe khí hậu nhiệt đới để dựng nên một công trình bền vững, khôn ngoan từ chính điều kiện bản địa.

 

 

Kiến trúc đồng thời là tuyên ngôn quyền lực và tín ngưỡng. Tháp Prang vươn như núi Meru, trục đền luôn hướng về chính điện như ngầm khẳng định thần quyền song hành vương quyền. Lá vàng ốp Chedi lấp lánh dưới nắng sông, khiến cho bất kỳ con buôn phương xa nào cũng phải nheo mắt, tự hỏi: “Bao nhiêu kho báu đã nằm dưới toà tháp kia?”
Năm 1767, kinh thành bốc cháy. Gạch vỡ, tượng Phật mất đầu, kho vàng vỡ nắp. Vậy mà rễ bồ đề lặng lẽ quấn lấy một đầu tượng, giữ lại mẩu ký ức cho đến hôm nay. Thiên nhiên bước vào khe hở con người chừa ra, để thời gian hoàn thành tác phẩm: bóng nắng xuyên vòm gạch, rêu phong phủ mặt tường, vết nứt loang như mạch máu. Những “khiếm khuyết” ấy làm công trình sống động, hiện thân cho triết lý vô thường trong Phật giáo—vẻ đẹp sinh ra từ chính sự đổi thay.

 

 

Ta sẽ nhớ Ayutthaya, nhớ cách một viên gạch đỏ nung, một lớp hồ đất giản đơn có thể gói trọn khí hậu, niềm tin và tham vọng quốc gia, rồi bền bỉ sống sót qua cả thế kỷ chiến tranh. Kiến trúc, rốt cuộc, không chỉ là cách ta dựng một mái che, mà là cách ta kể lại một kỷ nguyên bằng vật liệu mà vùng đất ấy sẵn lòng trao tặng.

Nhìn lại Ayutthaya, chúng ta cần thấy rõ kiến trúc luôn cần hòa hợp với khí hậu, vật liệu và tinh thần nơi chốn. Đó cũng chính là triết lý mà VOID Architects muốn mang vào từng công trình của mình: không cầu kỳ, không áp đặt, chỉ giản đơn và phù hợp nhất với mỗi khách hàng. Vì khi kiến trúc đúng nghĩa, nó luôn kể được câu chuyện riêng của mỗi người.

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *